Lúc nghe tin Shi mất, tôi nhớ tôi đã không khóc.
Tôi không nhớ ngày hôm đó mình đã làm gì, đã ăn chi, đã gặp bao nhiêu người. Tôi không nhớ khoảng cách đi từ nhà tôi đến nhà Shi là bao nhiêu phút. Tôi không nhớ làm sao mình có một vết rạch sâu trên cổ tay trái.
Shi từng nói với tôi, là tôi thương cậu chưa đủ.
Ngày trước có đọc được một câu này rất hay: "Bởi vì không biết kiếp sau có gặp được nhau nữa không, nên kiếp này mới nỗ lực đến thế".
Shi đã trách tôi vì tôi chưa đủ nỗ lực.
Tôi ghét Shi, vì cậu nỗ lực đến thế, mà không chịu ở lại. Cả hai đều thương nhau, nhưng một người nỗ lực là không bao giờ đủ.
Shi ơi, bao nhiêu lời xin lỗi cho đủ bây giờ? Chúng mình có thể quay ngược thời gian để tôi có cơ hội nỗ lực thay cậu không?